Thứ Tư, 13 tháng 1, 2010
Thông minh bao giờ cũng cô đơn
Một con rắn bò vào hang bầy thỏ. Những con thỏ quên đóng cửa hang vô cùng sợ hãi đứng nhìn. – Đừng sợ gì ta – con rắn nói – ta cô đơn lắm, ta không có bạn, mà rắn thì cũng cần sự âu yếm và dịu dàng chứ. Nếu các bạn cho phép thì thỉnh thoảng ta ghé lại chơi. Chúng ta cùng trò chuyện, chia sẻ với nhau. Ta là con vật khôn ngoan, có thể khuyên các bạn nhiều điều. Những con thỏ cảm thấy vui, thết con rắn của cà rốt và trò chuyện vui vẻ suốt cả buổi tối. Khi những con thỏ cần đi ngủ, con rắn cám ơn lòng mến khách bằng cách cắn vào chân thỏ mẹ rồi bò đi. Ngày hôm sau rắn lại bò đến hang thỏ. – Các bạn đừng đuổi tôi – con rắn nói – chúng ta là bạn bè cả, mà bạn bè thì cần đối xử với nhau như vốn có. Tôi là rắn, tôi không thể không cắn. Cho tôi ngủ với các bạn, tôi sẽ cuộn tròn ngủ đến sáng. Tôi cần sự ấm áp vô cùng. – Chúng tao không muốn để mày cắn bọn tao – những con thỏ trả lời. – Đồng ý. Tôi sẽ không cắn – rắn trả lời. Thế là những con thỏ cho rắn ở lại. Suốt đêm rắn kể chuyện cho thỏ nghe, còn đến lúc cần đi ngủ, rắn cuộn tròn và ngủ ngon cho đến sáng. Sáng thức dậy, rắn cắn thỏ cha vào tai rồi bò đi. Lần thứ ba con rắn lại bò đến hang thỏ nhưng nhìn thấy cửa hang kè đá kín mít. Con rắn gọi những con thỏ, hứa sẽ kể cho thỏ nhiều câu chuyện hấp dẫn hơn nữa nhưng thỏ không mở cửa. – Mày cút đi! Chúng tao không cần những câu chuyện của mày – tiếng trả lời vọng ra từ trong hang. – Trong thế giới của những kẻ ngốc, kẻ thông minh bao giờ cũng cô đơn! – Con rắn thốt lên rồi bò đi tìm hang khác.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét